Bức thư của cô bé mồ côi gửi mẹ trong mùa Vu Lan

 

“Mỗi mùa vu lan về, con thấy mọi người khóc rất nhiều. Con cũng khóc nhưng không biết tại sao mình khóc. Mọi người khóc vì nhớ cha, nhớ mẹ, khóc vì mất cha hay mất mẹ. Còn con khóc vì sự thèm khát gọi cha, gọi mẹ. Bởi cuộc đời con chưa từng được gọi hai tiếng Ba Mẹ. Cũng chẳng hề biết ba mẹ mình là ai. Con lớn lên ở nhà tình thương từ bàn tay chăm sóc tận tình của quý sư cô, cứ toàn gọi cô là mẹ nhưng con không muốn gọi như vậy.

Có lẽ mà tiếng đầu tiên con tập nói là Thầy, là chùa chứ không phải là mẹ, tiếng gọi đầu đời của con, con để dành tiếng gọi đầu tiên cho mẹ và chỉ mình mẹ mà thôi. Con khát khao tưởng tượng ra hình dáng của mẹ, tưởng tượng ba mẹ sẽ ôm con bên cạnh con, và con có thể gọi hai tiếng ba mẹ, rồi ba mẹ sẽ cười với con. Không biết con giống ba hay giống mẹ, con luôn chờ đợi giây phút gặp ba mẹ bao nhiêu năm rồi mà ba mẹ chưa từng quay lại tìm con. Con chỉ cần biết ba mẹ là ai, họ ra sao và giờ họ sống như thế nào. Con hứa chỉ nhìn ba mẹ từ xa mà thôi…”

Contact Me on Zalo
Gọi ngay