Đạo Phật có chăng chỉ là đạo cúng tế để chữa bệnh? Lợi dụng lòng tin mà lừa gạt người?

Những lời Phật dạy cách đây đã hơn 2.500 năm. Thời đó còn chưa có sách, chưa có chữ viết…chớ đừng nói đến máy ghi âm hay thu hình. Thời buổi sơ khai ban đầu ấy, người ta truyền lại cho đời sau chỉ là truyền miệng. Rồi truyền miệng bất tiện và sai sót nhiều. Người ta nghĩ cách viết ra giấy. Rồi lưu truyền thành kinh thành kệ đến ngày nay. Qua mấy triệu lần tái bản đi tái bản hồi. Sửa chữa thêm thắt. Đạo Phật dần biến tướng chỉ còn là tín ngưỡng lưu truyền trong dân gian. Ông Phật trở thành vị thần có quyền sinh quyền sát. Người ta sì sụp khấn vái van xin. Xin tài, xin tiền, xin không bệnh tật, xin tình xin duyên…Người ra luôn miệng đọc “sinh, lão, bệnh, tử” là chuyện thường. Vậy mà cứ bệnh ốm một cái là lại đi xin cho con đừng ốm, thất tình thì đi cầu duyên mới, hết tiền thì đến xin giàu sang…Còn xin vậy, Phật làm sao độ cho nổi?

Tôi thấy nhiều đạo hữu theo Phật cũng đã lâu, thế sao mọi khi đau ốm cúng tế ồn ào, khấn vái liên miên. Hỏi thì họ nói vâng theo lời Phật dạy. Vậy đạo Phật là mê tín chăng?

Nghĩ cũng tội cho đạo Phật thiệt. Ở ngoài người ta nhìn cử chỉ của những người tự xưng là Phật tử, rồi dựa theo đó mà phê bình Phật giáo. Có bao giờ họ chịu khó tìm hiểu giáo lý để hiểu thế nào là chân tinh thần đạo Phật đâu? Đạo hữu hãy lắng nghe câu chuyện sau đây, rồi hiểu đạo Phật có phải là đạo cúng tế chữa bệnh hay không?

Một thời ở Ấn Độ có ông vua tên là Hòa Mặc, không biết tôn kính Tam Bảo, chỉ thờ quỷ thần, theo bọn phạm chí, giết hại sinh linh để tế lễ. Một hôm mẫu hoàng bị bệnh nặng, các danh y đều phải bó tay, vua phải mời các vị Bà La Môn đến cúng tế, các vị này nói rằng: Mẫu hoàng mắc bệnh là vì âm dương không điều hòa, trời đất tinh tú đảo lộn. Vậy phải thuyết đàn tế giao. Dùng 100 con thú, mỗi loài mỗi con và dùng một đứa nhỏ, đem giết để tế thần linh, có vậy mới lành bệnh được.

Lệnh vua truyền ra, toàn dân trong nước đều khiếp sợ, nhà ai có con nít thì dấu kín trong nhà. Còn các loài thú bị tìm bắt kêu khóc thảm thiết chấn động cả đất trời. Đức Phật thương hại cho vị quốc vương ngu mê vô trí, bèn cùng với đại chúng đến chỗ tế đàn.

Vua thấy Phật đường xa liền xuống kiệu cất lọng đảnh lễ. Phật hỏi : – Đại vương lập đàn làm gì ? Vua đáp: – Mẫu hoàng lâm bệnh, phải lập đàn tế sinh để cầu đảo trời đất quỷ thần.

Cúng tế và chữa bệnh

Đức Phật nói: -Đại vương hãy nghe kỹ điều này: muốn được lúa phải cày bừa gieo mạ; muốn giàu sang phải bố thí; muốn sống lâu phải làm lành; muốn được trí tuệ phải học hành nghiên cứu. Nghĩa là muốn được quả gì phải trồng nhân ấy, không thể lẫn lộn. Vả lại đã là người giàu có thì không bao giờ dùng đồ ăn uống của kẻ nghèo. Các hàng chư thiên lấy 7 món báu làm cung điện, áo quần ăn uống đầy rẫy, đâu có bỏ những món cam lồ để đến ăn những thức ô uế của loài người cúng tế hay sao? Tế tự cầu đảo chỉ làm mê hoặc chúng sanh, đảo lộn chánh tà: giết sinh mạng cứu sinh mạng làm cho người tiến mau đến cõi chết, tức là tự giết mình .

Lúc bây giờ đức Thế Tôn bèn thuyết bài kệ rằng : “Làm người muốn sống lâu Phải làm hạnh đại từ Không nên thờ quỷ thần Giết trâu ngựa tế tự” . Đức Phật thuyết bài kệ xong, vua liền lãnh ngộ được nghĩa đạo, tâm sanh hoan hỷ.

Mẫu hoàng nghe được lời Phật dạy trong lòng nhẹ nhàng, tiêu trừ được bệnh hoạn, còn các vi Bà La Môn liền ăn năn, sám hối thọ giáo làm đệ tử .

Đạo hữu xem đau bệnh thì uống thuốc, đau bệnh thì nghe pháp để trừ tâm bệnh: muốn sống lâu thì phải cứu mạng cho tất cả sanh linh. Đau bệnh mà cầu đảo thì ngu dốt, giết người để cứu mình thì tự sát. Cho nên người giết loài vật ăn thịt mà mong cầu bổ khỏe bình an thì không bao giờ có . Lời Phật dạy rõ ràng như ban ngày, chỉ có loài người là ưa bịt mắt để hiểu lầm mình và hiểu lầm mọi người .
_ Lời đức Phật dạy trên đây là lời dạy đạo đức nhân bản – nhân quả: “Muốn được lúa phải cày bừa gieo mạ; muốn giàu sang phải bố thí; muốn sống lâu phải làm lành đừng giết hại chúng sinh; muốn được trí tuệ phải học hành nghiên cứu” Lời dạy này xác định rất rõ gieo nhân nào thì gặt quả nấy, một lời dạy rất chân thật không lừa đảo dối gạt người. trồng cây ớt thì pải gặt quả trái ớt cay; trồng cây chanh thì phải gặt lấy quả trái chanh chua; trồng cây xoài thì gặt lấy quả trái xoài ngọt, v.v… Đó là qui luật nhân quả đang hoạt động trong vũ trụ, đang chi phối và điều hành mọi sự sinh hoạt của vạn vật mà không có một đấng vạn năng nào làm thay được. Cho nên các vị Bà La Môn cầu cúng tế lễ là dối gạt người, là một hành động vô đạo đức gieo sự mê tín vào lòng người thật đáng chê trách.

Chính những tôn giáo gieo rắc những giáo điều mê tín lạc hậu vào tư tưởng con người, khiến con người sống phi đạo đức nhân bản – nhân quả, chỉ còn biết dựa lưng vào thần, thánh, quỷ, ma v.v… ; khiến con người đánh mất sức tự chủ, chỉ còn tha lực cầu khẩn van xin, luồn cúi, bái lạy. Lời dạy của đức Phật trên đây là lời dạy đạo đức hiếu sinh khẩu hành nhân quả nó có một giá trị thiết thực, cụ thể cho đời sống của loài người; nó có một giá trị lợi ích rất lớn là đem lại sự an vui và hạnh phúc cho loài người.

Nguồn: nguyenthuychonnhu.net

Trả lời

Contact Me on Zalo
Gọi ngay