Sự thật không dễ chấp nhận. Bạn đã sẵn sàng chấp nhận sự thật chưa?
Sự thật trần trụi. Nghe có vẻ mông lung nhưng gặp là biết ngay à. Bạn đã bao giờ biết mình sai lè lè nhưng vẫn cố bảo thủ với ý kiến của mình chưa? Bạn đã bao giờ “ghét cái mặt”, chỉ vì người ta thẳng thắn nói khuyết điểm của bạn mà chẳng nể nang gì chưa? Ai chẳng có những lần…
Để phát triển, không ai là không mắc lỗi, không ai là không mắc sai lầm. Quan trọng là bạn có chịu nhìn nhận những sự thật trần trụi đó, để lớn lên và bước tiếp hay không mà thôi!
Giả sử, cha mẹ, hay anh em ruột, tông tộc của bạn, muốn nâng đỡ bạn mà chỉ ra sai lầm của bạn, thì không có gì để bàn luận. Nhưng nếu là những người bạn, người huynh đệ tinh thần của bạn chỉ ra sai lầm cho bạn, thì bạn phải chấp tay cảm ơn người đó. Bởi vì, người đó không bà con, không dòng tộc với bạn, mà họ bỏ thời gian ra chia sẻ kinh nghiệm về cuộc sống, chỉ dẫn những khuyết điểm cho bạn, muốn nâng đỡ bạn đi lên v.v..
Tại sao bạn không biết cảm ơn họ, mà còn hờn trách cho rằng: “ông/bà nói như vậy là chê tôi xấu/ hãy im đi, đừng có xúc phạm tôi! V.v..” Nếu như những điều họ chỉ là đúng, tại sao bạn không cảm ơn và chịu lắng nghe để sửa đổi? Còn nếu như những điều họ nói là sai lầm, bản thân không có như vậy, thì những điều đó có dính dáng chi với mình, mà mình phải bận tâm, phải gợn sóng lòng lên?
Không thân thích, không máu mủ, không tông tộc, mà người khác sẵn sàng chia sẻ và lắng nghe bạn nói, mà không lấy một đồng “bảo hiểm” nào, thì bạn nên mỉm cười vì bạn đã có một người đồng hành cùng bạn trên những bước đường của cuộc đời mình.
Đừng bảo thủ, đừng ganh tị, đừng ích kỷ, hãy mở rộng tấm lòng mình ra như sự bao dung của đất trời, đừng để lợi danh chiếm đóng tâm trí bạn, thì một mai cái chí tình của những người luôn dõi theo bạn đổ lại sẽ trong và sáng như một giọt sương sớm trên đầu ngọn cỏ, hòa điệu với tiếng chuông ngân trong xa xa…
Sự sống là chuỗi ngày tiếp nối vô tận của những hạt giống mà ta đã tích lũy, đường đời còn nhiều gian khó, cầu mong các bạn nhìn bằng đôi mắt của chính mình, đi trên đôi chân của chính mình, thành bại ; được mất; hơn thua – lợi danh chỉ là thoáng chốc, nguyện cho tất cả mở lòng từ bi, hạnh phúc trong lòng bàn tay.
Đó là con đường phát triển sự thực nghiệm tâm linh vậy!
Nguồn: vuonhoaphatgiao.com