Tết Trung thu cho thiếu nhi và cũng để cho những người con xa nhà nhớ quê nhớ gia đình
Tết Trung thu là tết thiếu nhi nhưng cũng là dịp dành cho người lớn nhớ về tuổi thơ của mình. Những ngày thời niên thiếu mãi là ký ức khó quên đặc biệt là trẻ em ngày lễ trung thu vừa múa hát vừa ngắm trăng phá cỗ.
Những ngày này đi đâu cũng thấy hiệu bán bánh trung thu, đèn lồng nhiều màu sắc và hình thù treo dọc các con phố. Năm nay cũng là tết trung thu đầu tiên tôi xa nhà. Đi ngoài đường bất chợt nghe được một bài hát hay chỉ cần gặp một gia đình nào đó đi chơi trung thu cùng nhau cũng khiến trái tim tôi thổn thức. Có lẽ chỉ những đứa con xa gia đình mới hiểu rõ được cảm giác ấy.
Tôi nhớ tết trung thu năm quê tôi nghèo khó, ngay cả một chiếc đèn lồng cũng quá hiếm hoi. Chúng tôi – những đứa trẻ con vốn ngây thơ nay tự nhiên biết đặt cây nến vào vỏ hộp xà phòng, luồn dây chỉ qua hạt bưởi để đốt. Tiếng hạt bưởi nổ lách tách, đèn nhựa rực sáng cả những ngóc ngách trong làng.
Bây giờ trưởng thành, mỗi khi gặp nhau, chúng tôi hay nhắc lại những trò đùa ngày đó. Chúng tôi học được cách sẻ chia, yêu thương nhau ngay cả khi thiếu thốn. Khi ấy thật hạnh phúc biết bao.
Tôi nhớ tết trung thu của những ngày còn nhỏ, mẹ thường hay mua cho tôi một chiếc đèn ông sao, cái đèn được làm từ giấy bóng, tre và xương của cây đay. Trông mỏng manh nhưng long lanh lắm. Vào ngày ấy anh trai tôi luôn là người chịu thiệt khi mẹ chỉ mua một chiếc cho tôi. Anh luôn bảo anh lớn rồi không cần nữa, có điều khi đèn của tôi hỏng, anh không tiếc công sửa và luôn dặn tôi phải giữ gìn. Ngày ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ trẻ con mới chơi đèn ông sao, giờ nghĩ lại có lẽ tại nhà không có điều kiện nên anh dù muốn cũng không dám nói.
Tôi nhớ tết trung thu của những ngày xưa ấy, anh trai hay nắm tay tôi ra chùa nhận quà vào chiều rằm tháng tám. Quà trung thu quê tôi đơn giản lắm, vài chiếc kẹo, một bánh nướng, một bánh dẻo và vài cái thạch rau câu, vậy mà đứa nào cũng háo hức hồi hộp như đi nhận phần thưởng. Cho đến bây giờ, trong tôi vẫn đọng lại hình ảnh mấy đứa trẻ con xếp hàng, lần lượt giơ hai tay ra rồi cảm ơn mấy bác phát quà. Ngày ấy, bọn trẻ con chúng tôi thật ngoan.
Tôi nhớ tết trung thu ngày ấy, khi mà anh trai luôn nhường cho tôi chọn quà, ngay cả khi phần tôi nhiều hơn anh vẫn chừa lại phần anh cho tôi một ít.
Ngày ấy, tôi thấy niềm vui của bố mẹ dâng đầy trong ánh mắt khi thấy hai anh em tôi biết nhường nhịn, yêu thương nhau. Khoảnh khắc chiếc bánh trung thu được cắt làm bốn, cả nhà nhìn nhau cười sao mà ấm áp lắm.
Tết trung thu bây giờ nhiều trò chơi hơn, nhiều món ngon hơn nhưng không rõ tại sao trong tôi chỉ luôn nhớ về trung thu của những ngày còn nhỏ. Bạn bè tôi khi gặp lại nhau cũng chỉ hay nhắc lại những kỷ niệm xưa, rằng có thể tìm mua bánh, mua đèn lồng ở bất cứ nơi đâu, chỉ có điều không tìm được niềm vui của những ngày xưa, ngày mà chúng tôi đi nhặt hoa quả rụng, xuyên hạt bưởi ấy nữa.
Trung thu vốn là dành cho thiếu nhi nhưng cũng là dịp người lớn hồi tưởng lại tuổi thơ của mình. Như những ngày này kỷ niệm về tuổi thơ trong tôi ùa về nhiều lắm, hình ảnh quê hương, gia đình, cả niềm vui đoàn tụ nữa. Trung thu của ngày xưa ấy tôi cất ở một góc nhỏ trong trái tim để thi thoảng bỏ ra lau chùi và nhìn lại. Có những khoảnh khắc chỉ xảy ra một lần, có những hình ảnh chỉ ở trong tim mà chẳng thể lặp lại. Trung thu xưa qua rồi! Sao mà nhớ quá.
Tác giả: Phan Trang Lê
Nguồn: Những tản văn hay về Tình yêu và Cuộc sống