Biết đâu một ngày – Một ngày những đám mây sẽ thôi không trôi về phía cũ
Biết đâu một ngày, ta lại hồn nhiên như vậy. Ta sẽ chẳng còn vấn vương với những điều quá cũ kĩ, quá nặng nề từ quá khứ. Ta sẽ bất chợt nhận ra có những điều nhỏ nhỏ, xinh xinh lại đẹp động lòng người đến vậy. Và rồi ta cũng nhận ra, thì ra tình yêu trong ta chưa bao giờ đi mất. Chỉ là những tháng ngày xanh, nó mải chơi quên lối đi về…
Biết đâu một ngày…
…khi ánh nắng lại chiếu rọi trên con đường nhỏ thân quen đó, tôi sẽ lại trở về và mỉm cười như ngày xưa.
Biết đâu một ngày…
…khi gió bắt đầu cất những tiếng ca nhẹ nhàng, da diết, tôi lại ở đó, thả mình với gió, măc cho những khó khăn, lo lắng kia.
Biết đâu một ngày…
…khi mưa rơi nhè nhẹ ngoài cửa sổ như ôm lấy một ai đó đang bị lạc, tôi sẽ ngồi nơi đó, cầm tách cà phê trên tay, và từ từ thưởng thức vị ngọt đắng của cuộc sống.
Biết đâu một ngày…
…khi những khó khăn vây quanh, tôi sẽ mỉm cười mà bước tới phía trước, dù những vết cắt của nó có đau như thế nào.
Biết đâu một ngày…
…khi những quá khứ buồn của ngày xưa khép lại, tôi sẽ ngẩng mặt lên, mạnh mẽ tin vào một tương lai tốt đẹp, để những mất mát, sai lầm ngày xưa lại một chốn lãng quên.
Biết đâu một ngày…
…Khi tôi tôi ngồi ở một nơi nào đó, mỉn cười với những chuyện đã qua, mà lòng thanh thản không còn vấn vương những được mất của cuộc đời.
Và sẽ chẳng có một ngày, một ngày nào đó mà tôi gục ngã và thật vọng, mất niềm tin vào cuộc sống. Bởi vì tôi tin vào những ngày “biết đâu”.
Nguồn: Tản Văn Cuộc Sống