Con đường tu là con đường của sự khiêm nhường, của nỗ lực vô hạn độ
Nhân sinh trên đời, mỗi người một cách sống riêng. Giữa lời nói và hành động có mấy ai thực hiện được cả hai. Con đường để đi đến sự hoàn thiện cho bản thân không gì khác ngoài con đường của sự nỗ lực và khiêm nhường. Vì thế mà chính cuộc sống và hành động mới là tiếng nói chân tình và ấn tượng nhất, hơn tất cả mọi lời hoa mỹ.
Nói tình yêu thương thì rất dễ. Nhưng để thực hành từ bỏ sát sinh, ăn chay, tha thứ và ôm lấy những người làm mình tổn thương, kẻ thù của mình, để yêu một người mà không đòi hỏi sở hữu … thì lại là chuyện khác.
Nói bình an thì rất dễ. Nhưng để mỉm cười và thấy lòng mình tĩnh lặng khi người khác lăng mạ mình, chỉ trích mình, đạp đổ nồi cơm sinh kế của mình, mưu hại người thân của mình … thì lại là chuyện khác.
Nói tự do thì rất dễ. Nhưng để thấy được xiềng xích gông cùm mình từ chuyện phải lo giữ nhan sắc, lo thu hút người khác, lo bị mất uy tín, hay mở miệng là trích dẫn các thầy này sách nọ … thì lại là chuyện khác.
Nói sống vui thì rất dễ. Nhưng sống vui mà cái vui đó chỉ là tạm bợ, là phép thắng lợi tinh thần, kiểu đà điểu chúi đầu trong cát và không dám đối mặt với sự yếu kém của bản thân …. Thì cái vui đó sẽ được bao lâu?
Facebook: Phuong Hoa Le