Vạn vật vì duyên hòa hợp mà sinh, cũng vì duyên mà diệt
- Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể một người bước đi. Những người đã hẹn ước đồng hành đó, cùng làm bạn qua mùa mưa, đi qua năm tháng, nhưng có một ngày rốt cuộc sẽ chia ly ở một bến đò nào đó. Trên con đường hồng trần, một mình bước đi, lá xanh sượt qua tay áo, mây biếc thấm ướt lời thề. Non và nước có thể cùng quên lãng nhau, nhật và nguyệt có thể chẳng hề dây dưa. Khi đó, chỉ có một người vui thú tao nhã trong cõi thế, một người như con nước nhỏ chảy dài miên man.
- Vạn vật vì duyên hòa hợp mà sinh, cũng vì duyên mà diệt. “Vãn vân thu” tức là lúc chim mỏi cánh quay về tổ. Phật nói bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, mỗi một lần trở lại đều là quay đầu, mỗi một lần qua sông đều là chèo thuyền. Cho dù con đường phía trước có bao xa, xóa bỏ ngã chấp, sau đó ăn gió uống sương, biển trời mênh mông, đều là chốn về.
- Hoa sẽ không vì bị bạn lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa; nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của bạn mà chớp mắt trở thành người lạ.
- Tự tại an nhiên, cho dù là một trái tim chật hẹp, cũng có thể chuyên chở vạn vật khởi diệt.
- Đời người cũng nên bỏ phức tạp lấy giản đơn, nương theo thế sự, tâm trước sau như sen, yên tĩnh hé nở, lại giống như ngàn vạn khe suối, cuối cùng đều đổ về một dòng sông, róc rách trong vắt, giản dị yên bình.
Bạch Lạc Mai – Dịch Lục Bích