Viết cho những ngày đầu thu lạnh giá, ngày tôi còn nhớ em trong những kỉ niệm
Những năm tháng ấy, tại sao, lại vẫn cứ là những ngày đầu thu dịu dàng nhỉ? Em, mơ màng trong chiều thu tím biếc. Để hồn tôi, thơ thẩn đến tận bây giờ.
Ngày… tháng… năm…
Thu lại về trên ngõ nhỏ xôn xao, ánh tà dương vẫn nghiêng nghiêng tìm kiếm nhưng đã không còn thấy em tan học. Chợt giật mình em đã lớn tự khi nào, đã không còn là cô bé ngày xưa luôn theo tôi rong ruổi khắp những cánh đồng, có đôi khi vì muốn đuổi kịp bước chân tôi mà bất cẩn vấp ngã. Tôi bỗng nhận ra trong suốt tuổi thơ của tôi luôn có hình bóng của em, những kỉ niệm của tôi khi vang giòn tiếng cười em, khi trầm buồn bởi những giọt nước mắt em giận hờn.
Tôi mỉm cười nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không còn bắt gặp hình ảnh của em trong cuộc sống của tôi. Vì lí do gì lại như thế? Là do tôi quá bận rộn với những mưu sinh của cuộc sống hay là vì em đã trưởng thành, đã có bầu trời riêng của mình nên không thể xuất hiện trong thế giới của tôi?
Em giờ đã có thể tự đưa ra những quyết định cho riêng mình mà không cần đến những sự trợ giúp từ tôi. Có thể tự đi đến những nơi em thích mà không cần tôi nắm tay em dắt em đi như ngày xưa! Cũng đúng thôi, ai rồi cũng lớn, em giờ đã không còn cần đến sự bảo bọc của tôi, cho dù tôi có níu kéo thì em cũng không ở lại, mà dẫu có ở lại thì em cũng không phải là em của ngày xưa. Hãy bay đi em nhé, hãy giang rộng đôi cánh của mình bay đến phương trời mà em tìm kiếm. Mong em mãi luôn hạnh phúc và dẫu không nhớ đến tôi thì mong em cũng đừng quên em luôn có một người bạn là tôi.
– Sarah –
Nguồn: Tản Văn Cuộc Sống