Bạn có đang coi gia đình là mặc nhiên và đối xử với người lạ còn tốt hơn cả họ không?
Liệu có buồn cười không khi chúng ta đối xử với những người lạ mặt đến nhà ăn cơm lại tốt hơn nhiều so với việc chúng ta đối xử với gia đình? Có bao giờ bạn thiết khách chưa? Bạn dành cả hai ngày dọn dẹp bàn ghế, bày biện những bộ đồ bát chén và dao dĩa bằng bạc. Bạn thiết khách bằng những món hải sản, dâu tây và rượu xămpa Pháp. Và rồi bạn chẳng bao giờ còn gặp lại những người đó!
Một tuần sau, bố mẹ bạn đến chơi, chỉ còn những thứ thừa thãi dành cho họ. Chúng ta đã quá lịch thiệp với những người mà chúng ta hầu như không quen biết! Có thể chúng ta để dành một ít, ví dụ như mấy con tôm hùm cho bố mẹ.
Chỉ mới vào mấy năm cuối đời của ông, tôi mới học được cách ôm bố mình. Giống như những người cha và con khác, tôi không ôm bố mình khi đã lên tám tuổi. Tôi muốn trở thành “người đàn ông”. Tôi phải mất hai mươi năm nữa để phát hiện ra rằng những người đàn ông chân thật có thể bày tỏ tình yêu.
Là một tác giả, thỉnh thoảng tôi thấy mặt mình trên vô tuyến và trên báo. Tôi phát hiện ra rằng: Tin qua trọng vào ngày Chủ Nhật là cái nhảm nhí vào ngày Thứ Hai.
Câu hỏi mà tôi tự đặt ra cho mình là: “Mình định nói gì với những người mà họ thật sự biết mình và dựa vào mình – gia đình và bạn bè mình? Mình có đáng để người ta dựa vào, tin tưởng? Mình có quan tâm và đứng đắn không?”. Đó mới là điều quan trọng.
Andrew Matthews
Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi