Thanh xuân ấy em để dành cho ai, cho người hay cho mình?
Thanh xuân ấy em để dành cho ai, cho người hay cho mình?
Đi qua những tháng năm thanh xuân, mà chỉ đuổi theo tình, tiền, danh, sắc…Quả là rất phí cho một kiếp người. Rất ít người nhận ra được điều này. Có lẽ chỉ những con người đang nằm quằn quại trên giường bệnh chờ cái chết. Cơ thế đau nhức, đến thở còn không thở được nữa. Có lẽ những con người đó mới thấu hiểu thế nào là sự quý giá của cuộc sống bình thường, khỏe mạnh. Những con người đã đi qua nhiều tháng năm thăng trầm, mới lĩnh hội được cái gì là điều quan trọng nhất, cái gì chỉ là phù phiếm xa hoa, chóng đến chóng đi.
Nói vậy mà cũng khó, nhận ra được đã khó, làm được còn khó hơn gấp bội. Đã nhận ra cái thân tàn này sẽ già, sẽ chết. Đã gặp bao tấm gương già đi từng ngày trước mặt, chết đi từng ngày. Nhưng người ta vẫn quên. Con người cứ tự hào là động vật bậc cao nhất, thông minh nhất. Vậy mà sự thật rành rành trước mắt vẫn cứ quên hoài. Vẫn vô minh mà hành động trong vô thức. Để nghiệp quả dẫn đi hoài. Đau thương chìm nổi một đời, lại ngồi than thở đổ tại trời, tại số phận. Quả là con người!
Quan trọng, có lẽ vẫn là bạn đủ tỉnh thức đến đâu. Bạn đủ quyết tâm đến đâu. Bạn đủ trí tuệ đến đâu. Để đi hết con đường mình đã chọn. Không bị những lưới giăng ngang mắc dọc trên đường cuốn mất. Đi được đến cuối cùng là bạn đã thắng. Dừng lại, dù ở đâu với lý do gì, cũng là bạn đã lạc đường mất rồi.
Đừng để ngày xanh trôi mãi, rồi đến cuối đời chợt nhận ra mình chỉ là con dã tràng ôm mộng lấp cát biển đông!
Chay Mộc