Đóa hoa tự nhiên không nở vì người, đóa hoa nở vì mình
Đóa hoa còn làm được, vậy mà người lại không!
Đó hoa không nở vì người, đóa hoa nở vì mình. Hoa có sứ mệnh của hoa nên chẳng quan tâm xấu đẹp. Chẳng cầu toàn phải thật xinh xắn mới được nở. Phải, phải và phải…Hoa chúm chím nụ vì mình, nở ra vì mình. Vô tư cho đi mật ngọt, vì biết rằng nhờ vậy ong bướm sẽ giúp mình thụ phấn. Hoa cũng chẳng sợ héo tàn, sợ xấu xí mà tìm mọi cách nở vĩnh viễn. Hoa biết đến lúc, hoa cần tàn tạ để quả được hình thành và lớn lên. Hoa cần tàn, để chắt chiu sự sống cho quả. Cho sự sinh sối bất diệt tiếp nối. Hoa còn làm như vậy được, mà người lại chẳng hiểu thấu.
Người ta cứ cầu cạnh sống lâu trăm tuổi, trường sinh bất lão. Để làm gì? Tự nhiên, có sinh ra là có chết đi. Có được ắt sẽ có mất. Nhưng tham vọng của con người có vẻ lớn. Con người muốn chơi theo luật của mình mà ra sức chống lại thiên nhiên. Mà than ôi, họ đâu có nhận ra họ là một phần của tự nhiên. Chống lại tự nhiên là chống lại chính họ. Tế bào ung thư là một ví dụ điển hình: Sống và sinh sản vô tội vạ, không theo lệnh cơ thể. Và hiển nhiên, kết cục là nó giết chết cơ thể. Mà giết chết cơ thể cũng là giết chết chính nó. Bởi nó không nhận ra nó sinh ra từ đâu và được nuôi dưỡng bởi cái gì!
Vậy đấy. Người ta than khổ, mà người ta lại cứ thích sống trường sinh bất lão cơ. Sống lâu để làm gì? Để lại làm một tế bào ung thư hủy diệt mẹ trái đất? Hay để ăn thêm vài miếng ngon, hưởng thụ thêm vài tiện nghi? Chưa chắc người ta đã rõ, nhưng người ta vẫn muốn sống hoài!!!