Cảm giác vướng phải thị phi như lá rụng trước thềm…
cảm giác ấy chỉ như lá rụng trước thềm:
Đến mùa đổ lá tự đầy
Tha nhân quét lá tiếp đường tu
Lá còn hay mất nào ai biết
Chỉ thấy mầm xanh đã ướm chồi.
Đây đâu phải là lần đầu tiên mình gặp phải cảm giác đau buồn khi vướng vào miệng tiếng đời như thế này, cũng không phải là chuyện to tát vậy nên có chi mà mình phải buồn như vậy chứ? Thời gian của mình chỉ còn là những khoảng ít ỏi nên dù thế nào đi nữa mình cũng bỏ qua tất cả cho những lời nói không hay đó, cho đó là những việc vụn vặt nhất của mình.
Gặp những điều thị phi, cho nó là điều bình thường và có như vậy mình mới hết cảm giác bị xúc phạm, cảm giác đó đã bị mình đè bẹp, bóp nghẹt thở nó luôn.Mình còn nhớ như in lời thầy dạy: “Con hãy coi mình như một cái giẻ lau bàn đó, hãy coi mình như cọng rơm rác ở ngoài cống đó con. Đừng bao giờ con cho mình là cao sang, cho dù người ta có đối xử với con như thế nào thì con vẫn mãi mãi giữ vững một cái tâm kiên cường, một cái tâm tràn đầy nhựa sống yêu thương con nhé!”. Và nhờ vậy mà mình vượt qua, bỏ qua, hoan hỷ cả những điều khó hoan hỷ như chuyện thị phi, nói sau lưng, hay oan ức (không phải là không có ở chốn thiền môn).
Con không có đủ duyên được làm đệ tử xuất gia của thầy nhưng con may mắn hơn rất nhiều người là được thầy chỉ dạy, khuyên bảo chỉ dẫn lối đi cho con trên bước đường tu tập.
Bữa hôm qua đi cùng thầy, lại được ở bên thầy với những tình cảm mộc mạc đó. Thầy chỉ dạy con phương pháp giải trừ phiền não, là mình đừng có chấp, đừng có nghe người ta nói rồi nổi nóng, sanh tâm buồn giận, trách hờn… Mình trộm nghĩ, nếu ai cũng như thầy thì có lẽ không ai trên thế gian này biết thế nào là thị phi, thế nào là những chướng ngại trong đường tu thầy nhỉ? Cuộc đời đâu có cho không chúng ta một thứ gì mà chúng ta phải đổi lại nó với những thứ xứng đáng hơn, cũng chưa ai tự nhiên ban tặng cho ta vật quý nào đó mà ta không phải đổi lại bằng một vật quý khác và con đã nhận ra được những điều này khi con bình tâm suy nghĩ lại thầy ơi!
Con sẽ lắng nghe, quan sát mọi điều xung quanh con, con hứa con sẽ bao dung với trí tuệ còn non kém của mình, bằng sự tu tập của con, thưa thầy.
Có lẽ con sẽ nói: “Cảm ơn người đã đem đến cho tôi những thị phi và tôi nguyện sẽ đón nhận điều đó như đón nhận những món quà của cuộc sống…”. Làm được vậy chắc cuộc sống sẽ thi vị hơn rất nhiều.
Con hiểu được hạnh phúc không tự nhiên đến bên mình và đau khổ cũng không phải đem cho người khác và hạnh phúc không thể đóng gói gửi cho mọi người. Khổ đau cũng không thể gạt hết sang người khác. Nó đến từ cuộc sống, từ thiên nhiên, từ những gì tưởng như vô tình và nhất là từ những thọ cảm nơi tâm mình. Hạnh phúc đến, nhưng nó thường không đến theo cách mà chúng ta sắp đặt. Đó là điều tự nhiên, hay nói đúng hơn, nó đến khi tâm mình rỗng rang, không lo lắng, muộn sầu, không để cho những thị phi tác động.
Mình thường sướng rơn khi ai đó khen và bực bội khi ai đó chê, vì thế mình cứ chạy như bị ma đuổi bởi cứ luôn nghe ngóng, phòng vệ. Tâm bình thường là đạo, thầy dạy thế mà mình quên hay mình nhớ như một cách thuộc lòng, không ứng dụng… Nên khổ!
Nghĩ thế, để nhắc mình, rằng: “Hãy đủ tinh tế để sống một cuộc sống an lành nhất mà chúng ta có thể, không chạy theo chi lời khen, tiếng chê nơi cửa miệng cuộc đời”.
nguồn: giacngo.vn