CẢM NIỆM ÂN CHA MẸ
Nam Mô Bản Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính lạy mười phương Phật,
Kính lạy mười phương Pháp,
Kính lạy mười phương Tăng,
Kính lạy mẹ!
Nhìn khói hương trầm quyện tỏa giữa ngôi bảo điện trang nghiêm, lòng chúng con thành kính hướng về mẹ, người yêu thương nhất không thể thiếu của đời con.
Mẹ! tiếng gọi mà từ khi bập bẹ cho đến lúc trưởng thành con vẫn chưa biết hết, hiểu hết ý nghĩa. Mẹ là tất cả những gì thiêng liêng nhất và cao quý nhất của đời con
Mẹ là cả một trời thương
Mẹ là cả một thiên đường trần gian
Tiếng ru mẹ ấm vô vàn
Nuôi con trong tiếng tơ đàn văn chương.
Khi con khát, dòng sữa mẹ ngọt ngào thấm vào lòng con như vị ngọt ngào của nước cam lồ. Khi con biết ăn, mẹ là người đầu tiên mớm cho con từng miếng cháo, muỗng cơm, mẹ ấp iu chìu chuộng. Tất cả những gì ngon nhất, vui nhất và tốt đẹp nhất mẹ đều dành cho con
Mẹ cho con tất cả
Hết quảng đời tuổi xanh
Cả thương yêu dịu ngọt
Rộng hơn biển trời thanh
Mẹ là gió mát tinh anh
Là cây tiên dịu, là cành thùy dương
Mẹ là hoa, mẹ là hương
Mẹ là nguồn cội tình thương nhiệm mầu…
Tất cả mẹ đều dành cho con, bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn. Mẹ đã trằn trọc năm canh dài cũng vì sự ấm no, lớn khôn và hạnh phúc cho đời con. Bầu trời trong mắt con ngày một trong xanh hơn với những ước vọng tươi đẹp cũng là khi tóc mẹ ngày thêm bạc:
Một đời vốn liếng mẹ trao
Mẹ cho tất cả mẹ nào giữ riêng
Mẹ hiền như một bà tiên
Mẹ theo con suốt hành trình con đi.
Mẹ! Mẹ vất vả mà chẳng nề gian khổ, mẹ trăm tuổi còn thương con tám mươi. Mẹ đã đánh đổi một thời son sắc, tươi vui chỉ vì tương lai của con.
Vì con sức khỏe hao mòn,
Vì con mẹ chẳng phấn son bao giờ.
Mẹ mong mỏi cho con khôn lớn, lập nên sự nghiệp với đời, trở thành người hữu ích cho xã hội:
Đành cực nhọc vẫn nuôi con dại,
Gạt ưu tư dầu dải thu đông,
Nắng se nám má xuân hồng,
Gót son tố nữ bùn phong kín rồi.
Mẹ có nghĩa là tình yêu, là sự sống là hạnh phúc. Mẹ là món quà vĩ đại nhất mà tạo hoá đã ban tặng cho ta. Mẹ là nguồn thắp sáng cho đời con bằng máu và con tim của chính mẹ. Nếu đời một bể khổ mênh mông, với muôn ngàn đợt sóng dồn dập, thì mẹ là chiếc bè đưa con đến bến bờ hạnh phúc. Còn mẹ là còn tất cả, mất mẹ là mất hết tất cả.
Năm xưa tôi còn bé,
Mẹ tôi đã qua đời,
Lần đầu tiên tôi hiểu,
Thân phận kẻ mồ côi,
Quanh tôi ai cũng khóc,
Yên lặng! tôi sầu thôi
Mặc dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi,
Độ nhỏ tôi không tin
Người thân yêu sẽ mất,
Hôm ấy tôi sững sờ,
Và nghi ngờ trời đất,
Từ đây tôi hết thấy,
Trên trán mẹ hôn con,
Những khi tôi phải đàn
Đau lòng mẹ lay dạy
Kia nhà ai bên cạnh
Mẹ con vỗ về nhau,
Tim tôi mẹ không thấy,
Lúc buồn biết trốn đâu,
Hoàng hôn phủ trên mộ,
Chuông chùa nhẹ rơi rơi,
Tôi biết tôi mất mẹ,
Là mất cả bầu trời.
Chúng ta sẽ không thể đứng vững giữa cuộc đời này nếu không có Mẹ. Mẹ là suối nguồn của yêu thương là cả tình thương chẳng xói mòn. Nếu còn mẹ, một lúc nào đó bạn hãy ngắm nhìn mẹ thật kỹ, thật lâu, nhìn vào dáng đứng dáng ngồi, nhìn vào khuôn mặt khắc khổ tảo tần nhưng luôn rạng ngời niềm tin về phía trước. Kẻo mai này chúng ta hối hận cũng không kịp nữa đâu… Mai này chúng ta chỉ có thể tìm mẹ nhớ mẹ trong những ký ức mà thôi!
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ
Đức cù lao muôn một trả chưa xong
Lá ngô lay ở bờ sông
Bờ sông vẫn gió, Người không thấy về ?
Xin người hãy về đây một lần cuối
Một lần về cuối thôi…
Về thương lại bến sông trôi
Về buồn lại để một thời tóc xanh
Lệ! Giọt cuối xin để dành
Rơi trên mộ mẹ nương hình bóng cha
Với tay con níu thời gian
Thời gian lặng lẽ trôi vào hư vô
Một lạy này xin được tạ lỗi
Ngày xưa con bất hiếu
Đã từng làm Mẹ khóc như mưa
Đã từng làm Mẹ khổ ngày xưa
Trăm vạn lạy cũng không vừa ơn Mẹ…
Và chúng ta cũng đừng để đến khi mẹ mất rồi chúng ta mới ân hận và nuối tiếc rằng: Trời ơi! con sống với mẹ bao năm mà lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua, trao đổi vài câu ngắn ngủi, xin tiền mua quà vặt, đòi hỏi mọi chuyện, gây ra biết bao rắc rối làm mẹ buồn phiền mà con không biết một lần hỏi lấy mẹ: Mẹ ơi! mẹ có mệt không? Mẹ có thèm ăn gì không? Mẹ ơi! con thương mẹ nhiều lắm !
Ngôn ngữ trần gian là túi rách
Đựng sao đầy hai tiếng “Mẹ yêu”!
Dẫu lấy nước biển khơi làm mực
Lấy rừng cây làm bút viết văn
Học luận đề như cát sông Hằng
Cũng không tả hết thâm ân ấy
Vâng, đúng vậy! Mọi ngôn ngữ mà ta cố đưa ra để diễn đạt cũng đều trở nên khập khiễng trước thâm ân to lớn của mẹ Cha đã dành cho ta. Xin bạn hãy yêu thương, hãy kính vâng Cha mẹ mình mà không cần điều kiện, không cần phải mất một chút do dự, đắn đo hay nghĩ suy. Bạn hãy cứ yêu thương, cứ kính vâng Cha mẹ mình bởi đó là việc làm đúng đắn nhất, đạo đức nhất khi ta chuẩn bị bước vào cuộc đời. Đừng để khi mùa Vu Lan về ai đó ngậm ngùi cài cho ta bông hồng trắng trên ngực lúc đó ta mới biết khổ đau : Những giọt nước mắt muộn màng sẽ không níu kéo được thời gian…
Con sẽ không đợi ngày kia
Khi Mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian ? Ai níu nổi?…
Nếu người mẹ là cả một tình thương bộc lộ mãnh liệt thì tình thương của người Cha lại kín đáo, nghiêm nghị và sáng suốt hơn. Tình thương của cha dành cho con là cả một tiềm năng tuệ giác, sự giáo dục thiên về tư duy, lý trí. Tuy Cha ít nói, nhưng một lời của Cha, một cái nhìn của Cha rất có ảnh hưởng đến con cái: ”Mẹ đánh một trăm không bằng Cha ngăm một tiếng”. Nhờ sự giáo dục nghiêm nghị của Cha đã tác thành mà con cái mới nên thân nên người, nhờ ảnh hưởng thế lực, địa vị và đạo đức của Cha mà người con được mọi người kính nể:
“Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi cha mất gót con đen sì
Còn cha nhiều kẻ yêu vì
Một mai cha thác, ai thì yêu con
Khôn ngoan nhờ ấm ông cha,
Trưởng thành phải đoái tổ tông phụng thờ.
Đạo làm con chớ hững hờ,
Đem lòng tôn kính báo đền từ nghiêm.
Lời thổn thức từ trái tim của những người con luôn hướng về cha với tất cả tấm chân tình, Sự hy sinh cao cả của cha, đã thức tỉnh bao tâm hồn còn non dại. Tình cha đó chứa chan mặn nồng luôn ấp ủ bên con, giám hy sinh thân mạng để đổi lấy tương lai hạnh phúc của con, dù cho có bị tù đày hay oan nghiệp cha cũng cam lòng.
Quê nghèo mưa nắng trào tuôn
Câu thơ cha dệt từ muôn thăng trầm
Thương con cha ráng sức ngâm
Khổ đau hạnh phúc nảy mầm thành hoa.
Giờ đây, chúng con mới biết, trên đôi vai gầy guộc của cha mẹ, trĩu nặng nỗi nhọc nhằn và lo toan trong cuộc sống, lòng cha mẹ lại buồn phiền vì con trái nghịch. Con có biết đâu thời gian, nỗi nhọc nhằn, và phiền muộn ấy đã, đang và sẽ cướp mất kho tàng quý báu của đời con. buồn thay đến một ngày nào đó trong đời
Nhìn vào đêm tối mông lung,
Khát khao tìm lại hình cha mẹ mình
Một trời thương nhớ xây thành,
Mây buồn tóc rối giữa vành tang thương
Cánh chim bàng bạc kêu sương,
Đóa hồng rủ cánh lòng vương vấn sầu.
Cha Mẹ ơi! giờ đây dẫu muốn đáp đền nhưng con khó còn cơ hội để đáp đặng. Con mất cha mẹ thật là bất hạnh !
Còn Cha còn mẹ thì hơn
Mất Cha mất mẹ như đờn đứt dây
Đờn đứt dây còn xoay, còn nối
Mất cha mẹ rồi con phải mồ côi
Kính lạy Mẹ, kính lạy cha! Con đã quá thờ ơ trước ân nghĩa sinh thành của cha mẹ, người suốt đời lo cho con tất cả, vậy mà chưa một lần con nghĩ tưởng để báo ân. Cho dù có đối diện với tử sanh mẹ vẫn nghĩ về con. Mẹ thương con đây là sự thật không gì thay đổi được. Giữa cuộc đời này, tất cả đều có thể thay đổi nhưng tình cha mẹ giành cho con và tấm lòng của nguoi giành cho con mãi mãi không đổi thay.
Mẹ – nghĩa là mãi mãi cho đi không đòi lại bao giờ. Mẹ là bầu trời, là mặt đất, là vầng trăng.
Nếu còn mẹ còn cha, xin bạn hãy vui lên và tự hào rằng mình vẫn còn một trời hạnh phúc, hãy trân trọng cài lên ngực áo nhau một đoá hoa hồng. Màu hồng của sự yêu thương như màu máu trong tim, mà cha mẹ đã vắt cạn một đời hi sinh tất cả vì con yêu. Màu hồng ấy như nhắc nhở rằng chúng ta phải nhớ về nguồn cội, về những thâm ân to lớn của mẹ cha mà ta phải phụng dưỡng đáp đền. Màu hồng nhớ, màu hồng thương, màu hồng đã gói trọn những vấn vương lo lắng tảo tần suốt một đời cho ta. Xin bạn hãy giữ gìn đừng bao giờ làm phai nhạt, như ấp ủ, nâng niu tình yêu thương của hai đấng sinh thành.
Bạn hãy cài hoa và hướng nguyện về mẹ cha mình những gì thiêng liêng cao cả nhất, hãy khắc mãi trong trái tim hồng hình bóng của cha mẹ thương yêu.
Bốn phương con kiếm đã nhiều
Nhưng không có được tình yêu mẹ hiền
Vu Lan quạnh quẽ vô biên
Xót xa kiếm lại bóng người đâu đây?
Ngày nay chúng con có được duyên lành gần gũi với Phật Pháp, gương hiếu hạnh của Ngài Mục Kiền Liên đã soi tỏ lời vàng của Chư Phật, con sẽ nguyện giữ mãi trong lòng,
” sinh ra thời không có Phật, thờ kính Cha Mẹ là thờ kính Phật vậy”.
Công ơn cha mẹ tựa biển trời
Làm sao báo hiếu hỡi người ơi ?
Nếu chưa báo hiếu đừng bất hiếu
Bất hiếu làm ta khổ muôn đời.
Cha Mẹ ơi! Đây là tấm lòng của chúng con, như những ngọn đèn sáng tỏ, chúng con thành kính dâng lên Cha Mẹ, bằng tất cả những con tim và bằng tất cả những tấm lòng của chúng con nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu
Tôi không khóc khi cài hoa trắng
Vì trong hoa, tôi thấy mẹ tôi cười
Nam Mô Bản Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
FB/Thích Trúc Thái Phước