Chân lý nhân duyên vốn giản đơn, đến đi nằm trong sự vô thường, cớ chi sao còn cố níu
Chân lý nhân duyên vốn giản đơn, đến đi nằm trong sự vô thường, cớ chi sao con tim còn cố níu. Có duyên gặp gỡ hãy trân trọng, người cố đi đừng cố giữ. Chỉ mang đến đọa đày. Sống được hãy cứ sống, sống chân thành, thật thà. Sống dễ yêu, dễ thương và dễ thứ tha. Thứ tha không phải cho người, mà thứ tha để cho chính mình được về với tự do.
Tha thứ cho một người thì khá đơn giản, nhưng để tiếp tục tin tưởng lại là đều không hề dễ dàng.
Dưỡng ấm một trái tim phải mất rất nhiều thời gian, nhưng làm nó lạnh giá chỉ cần trong chớp mắt.
Cuộc sống, nên hoàn thiện lấy chính mình, đừng bận tâm cuộc đời người khác.
Dù là mối quan hệ gì thì Người đến – nên nhiệt tình tiếp đón, Người đi – hãy bình thản tiễn đưa!
Cái không thuộc về mình, đừng trông chờ; người đối với mình không thật lòng, cũng hãy thôi hy vọng
Thời gian luôn thay đổi, ai rồi cũng sẽ khác đi. Dù nỗ lực đến đâu, điều không thể quay lại thì vĩnh viễn là không thể!
Đôi khi thế giới thật rộng lớn. Bao la đến nỗi chỉ cần một lần chia xa là cả đời không còn cơ hội gặp lại
Nhưng cũng có lúc trái đất bỗng trở nên giới hạn. Nhỏ bé đến mức vừa chia tay, quay đầu lại đã thấy gương mặt họ đang tươi cười, rạng rỡ…
Cho nên: khi gặp gỡ hãy biết cách trân trọng, lúc bên nhau nhất định nhớ giữ gìn
Quay lưng rồi hãy là người lịch sự, khi chia tay nhất định nhớ mỉm cười.
Vì biết đâu, lần chia xa này sẽ trở thành vĩnh viễn.