Cuộc sống, vẫn nên tự thấy đủ để kiếp người thanh thản nhẹ nhàng
Cuộc sống này, trầm luân muôn vàn kiếp, chưa kiếp nào thấy đủ. Chẳng mấy khi thấy vừa ý.
Nàng luôn nghĩ rằng, để sống được phải cần tiền bạc, cần bằng cấp, cần hơn nhau, cần con cái gia đình…
Nàng lớn lên, tin vào niềm tin của bố mẹ nàng. Tin vào thực tế nàng sống. Tin vào những gì nàng nghĩ.
Nàng bắt đầu đua tranh mới đời. Tìm ra biển lớn. Tìm đến với cuộc sống phồn hoa thị thành. Nơi có những ánh đèn mê hoặc không tắt bao giờ.
Nơi đó có bạn bè bằng hữu. Nhưng cũng có lắm người lắm cảnh. Nơi đó cây cối khô héo. Chỉ lác đác vài nhành cây xanh mà người ta đã làm như nó là cả một rừng.
Nàng thấy nơi đây cuộc sống thật ngột ngạt. Để sống được sao lắm nhiễu nhương. Đôi lúc mệt mỏi với cuộc sống này mà không tìm thấy lối ra.
Nhiều lúc nghĩ lại, thấy đúng là con người không biết đến tâm linh, thiếu niềm tin và cuộc sống thì cuộc đời thật là tội tình. Họ mải miết hưởng thụ, mải miết làm việc để xây đắp những lâu đài cát. Những lâu đài có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đến chính họ còn chưa biết khi nào còn khi nào mất. Mà cứ mơ mộng hoài những thứ xa xăm. Cứ bám víu hoài, chấp niệm hoài những thứ được cho là của mình.
Nhìn dòng người lăn lộn. Nàng hoang mang tự hỏi, cuộc sống liệu có khó khăn như những người xung quanh nàng nghĩ. Như những gì nàng thấy. Như những gì mà số đông tin tưởng.
Rồi nàng cũng hiểu ra. Vốn mỗi người đều có câu trả lời của riêng mình. Vẫn là người ta tự mình tìm ra. Còn nói ra không chắc người ta đã hiểu, mà cũng chắc chắn làm sao được mình đúng hoàn toàn.
Với nàng. Để sống không khó. Nàng chẳng cầu mong đòi hỏi hay trông đợi điều gì. Nàng tập đi ngược dòng. Một mình. Thanh tĩnh và an tịnh. Nàng sống cuộc đời của riêng nàng. Và nàng cũng mong, sẽ ra đi theo cách của riêng nàng. Không lo sợ, không bám víu, không chấp niệm.
Nàng chấp nhận vai lữ khách hồng trần trong chuyến đi chẳng tính bằng vạn dặm, mà tính bằng kiếp người này.
Chay Mộc