Em sẽ ổn thôi, anh à! Em đã quá mệt mỏi để giữ tình yêu này rồi!
Anh, người em đã từng yêu. Em không thích cách mình khóc và tim mình đau đến như thế này. Chỉ vì anh, kẻ không xứng đáng. Tình yêu em dành cho anh, em không bao giờ hối tiếc, kể cả bây giờ. Em chỉ tiếc cho anh, anh có tình yêu chân thành mà em trao tặng, nhưng anh không biết giữ mà thôi. Em, rồi sẽ tìm được người đàn ông khác, thương em chân thành. Và em, vẫn sẽ trao cho người đàn ông ấy tình yêu chân thành của em. Bởi tình yêu, chưa bao giờ mất trong em. Dù có anh hay không…
Anh à! Em dừng lại và buông tay, anh nhé! Em mệt rồi, em không còn đủ sức để níu kéo nữa rồi! Em không phải là một đứa con gái yếu đuối nhưng cũng không quá mạnh mẽ như anh tưởng, em cũng có những lúc mệt mỏi, cũng có những lúc cần một bờ vai để dựa vào, chính điều đó khiến em tìm mọi cách để giữ anh ở bên cạnh. Ngày ấy, em nghĩ chỉ cần mình nắm chặt tay anh thì mọi chuyện sẽ ổn nhưng em đã lầm rồi phải không anh? Bởi trong tình yêu, nếu chỉ có một người cố gắng thì cũng chẳng thể làm gì, cho dù em có nắm chặt đến mấy nó cũng vẫn sẽ tuột khỏi tay em. Em từng hi vọng rất nhiều vào tương lai của hai chúng ta. Nhưng hi vọng thì vẫn mãi là hi vọng bởi em không thể biến hi vọng thành hiện thực. Với anh, em có lẽ chỉ là một thói quen, vì thế cũng sẽ dễ thay đổi phải không anh?
Lần đầu em gặp anh, anh còn nhớ không? Hôm ấy là một ngày mưa tầm tã, phải chăng lúc đó ông trời đã muốn nói rằng chuyện tình mình sẽ không có nắng ấm của hạnh phúc mà chỉ toàn nước mắt tuôn rơi. Từ khi biết con tim mình lỗi nhịp vì anh, em không nhớ mình đã bao lần âm thầm khóc trong đêm vì cô đơn, tổn thương. Đã nhiều lần em muốn dừng lại nhưng anh lại gieo cho em hi vọng dù đôi khi tia hi vọng ấy mỏng manh như sương khói. Và em lại bất chấp những vết thương chưa lành để tiếp tục yêu anh và cũng tự khiến mình có thêm một vết thương mới. Em sẽ không trách anh, bởi anh chưa từng hứa sẽ mãi yêu em. Tất cả chỉ do em quá mơ mộng mà thôi!
Em từng nhiều lần tự hỏi có bao giờ anh thực sự nghĩ đến em? Dù là chỉ là những nỗi nhớ thoáng qua cũng được. Nhưng tự em cũng biết câu trả lời là không. Bởi anh chỉ xem em như một món đồ trang trí của anh mà thôi! Mang trên mình danh phận người yêu của anh, được sự ủng hộ của cha mẹ anh, nhưng sau cùng em vẫn chỉ là kẻ thua cuộc. Em là người đến trước nhưng lại chẳng thể có được trái tim anh. Chị ấy đến sau nhưng lại khiến trái tim anh lỗi nhịp. Ngày hôm nay khi anh nói lời chia tay, hủy hôn ước của chúng ta thì con tim em đã thực sự tan nát. Cả đời em sẽ không quên ngày này, càng không thể quên người đã khiến em phải đau khổ. Em tự trách bản thân tại sao lại xem chị ấy như người thân để rồi giờ đây em đau đớn khi thấy anh và chị ấy hạnh phúc. Em từng tìm mọi cách chỉ để níu kéo anh quay trở về, nhưng đó là điều không thể. Lễ cưới của anh. Em sẽ trang điểm thật xinh đẹp, thật lộng lẫy để đến chung vui cùng anh. Ngày ấy, em sẽ cho anh thấy một em hoàn toàn mới. Để anh biết rằng dù không có anh em vẫn có thể tự đứng vững. Rồi một ngày nào đó người con trai thực sự yêu em sẽ xuất hiện, sẽ mang đến cho em hạnh phúc. Tạm biệt anh, người em đã từng yêu!
– Sarah –
Nguồn: Tản Văn Cuộc Sống