Ngẫm về cuộc đời
NGẪM
Bao ước mơ khi mình còn rất trẻ
Nghe thấy người tô vẽ cảnh tương lai
Đến bây giờ ngộ ra đường rất dài
Ngoái đầu lại quên hai từ hạnh phúc.
Kiếp trần gian có cái vinh cái nhục
Gắng bôn ba tìm hai chữ thành công
Cuối cuộc đời cúi mặt trước hư không
Mới nhận ra thiếu chữ tâm chữ đức.
Đời bể khổ biết đâu là thước mực.
Con mắt trần sao thấy đặng tương lai?
Phỏng đoán ư? Có lúc đúng lúc sai!
Phải làm sao để khai tâm khai nhãn?
Cái ác ư? Vẫn song hành cùng bạn
Sinh – lão rồi bệnh tử tránh làm sao?
Có ai sướng mà không khổ đâu nào?
Suy cho cùng nghiệp vận vào như thế.
Cõi người ta biết bao lần dâu bể.
“Phúc họa đạo Trời” cội nguồn ở đâu ra?
Ngẫm mà xem có phải ở lòng ta?
Kiếp luân hồi mấy ai mà tránh được.
| Si Bac |