Nghe trời gió lộng mà thương
“Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng,
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng
Nghe trời gió lộng mà thương …”
Có khi nào, chúng ta nhìn người cất bước ra đi, kết thúc một chuyện tình, “mà thương” như chú Trịnh không?
Trong 600 ca khúc của chú Trịnh thì hơn nửa là những bản tình ca.
Mình nghe suốt những bản tình ca ấy. Có hội ngộ. Có phân kì. Có nụ cười. Có nước mắt. Nhưng chưa bao giờ mình nghe được một câu trách cứ, hay một lời hận thù.
Có lẽ chú ấy hiểu, cuộc sống vốn vô thường, có rồi lại không, được rồi lại mất …. Và lòng người cũng vô thường nữa, yêu rồi lại hận, đến rồi lại đi ….
Trách cứ nhau chi – người ta thương được mình là hạnh phúc rồi, người ta rời khỏi mình thì cũng đã “nửa bóng xuân qua” ….
Trách cứ nhau chi – bởi có gì là vĩnh viễn đâu. Chỉ cần biết giây phút bên nhau ấy thật lòng là đủ đầy rồi ….
Dù muốn hay không cũng là một phần máu thịt … Dù muốn hay không cũng nhờ người mà ta biết say, biết ghen, biết đợi chờ, biết giận dỗi …
“Yêu em, yêu thêm tình phụ
Yêu em, lòng chợt từ bi bất ngờ …”.
Ừ thì, tận cùng của lòng thương là từ bi.
Nhìn thấy người cười mà mình vui.
Nhìn thấy người bình an mà mình thanh thản.
Giữ nhau chi, có nhiều khi lắm nỗi đoạ đày!
“Từ trăng thôi là nguyệt,
Tôi như giọt nắng ngoài kia.
Từ em thôi là nguyệt,
Coi như phút đó tình cờ …”.
Khi ta đang yêu, đang say thì ta nhìn trăng ra nguyệt. Trăng là thực. Nguyệt là mơ.
Và khi chạm vào em rồi, qua cơn say nắng rồi, bắt đầu quen thuộc rồi, mới hiểu ra trăng không phải là nguyệt. Do mình phóng chiếu quá nhiều về trăng!
Ừ thôi, phút đó tình cờ!
Tình cờ gặp nhau. Tình cờ yêu.
Tình cờ xa nhau. Tình cờ hết.
Vậy đi, cho nhẹ lòng!
FB: Vô Thường