Viết cho tuổi hai mươi – Tuổi đã chẳng còn được quyền trẻ dại
Ai mà chẳng đã từng qua một thời tuổi hai mươi. Ai mà chẳng từng chênh vênh như vậy. Ai mà chẳng từng bỡ ngỡ trước ngưỡng cửa của biển đời rộng lớn. Bởi đã quen làm trẻ con lâu quá rồi! Nhưng…
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với khoảng trời mơ mộng. Tạm biệt những vô tư của tuổi trẻ. Tạm biệt những giây phút khi ta chưa lớn. Với tôi, tuổi 20 là một dấu mốc quan trọng. Nó nhắc tôi rằng đã đến lúc phải trưởng thành, phải học cách đi trên đôi chân của mình, phải chuẩn bị hành trang để bước vào đời. Trước tuổi 20, tôi luôn nhìn thế giới bằng những gam màu tươi sáng nhất bởi khi ấy tôi đang sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, đang được chở che, bảo vệ trước những giông tố của cuộc đời. Nhưng khi tôi bước vào tuổi 20, lăng kính cuộc sống của tôi đã có thêm những gam màu khác. Tôi nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng phân biệt rõ ràng hai màu trắng, đen mà nó còn có một gam màu xám. Màu xám ấy xuất hiện rất nhiều. Bởi chẳng có ai là hoàn hảo, chẳng có ai là có thể chọn hoàn toàn cho mình sắc trắng tinh khôi, chẳng có ai suốt đời gắn liền với màu của bóng tối. Có nhiều thứ sẽ khiến cho con người thay đổi, ở những góc độ khác nhau sẽ mang đến những nhìn nhận khác nhau về sự thay đổi ấy. Xấu hay tốt là do cách nhìn nhận của mỗi người mà thôi.
Tuổi 20 cho tôi những vấp ngã, cho tôi những bài học mới về tình bạn. Tôi hiểu rằng chấp nhận mất đi một người bạn không đáng có tốt hơn nhiều so với việc giữ họ lại để cho họ có cơ hội làm tôi tổn thương. Càng lớn tình bạn càng đáng được trân trọng. Trong vô số những người bạn đã gặp, liệu có mấy ai thực sự là bạn của bạn. Người bạn thực sự là người sẽ luôn bên cạnh bạn dù bạn vui hay buồn. Người sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn trước những khó khăn mà luôn cùng bạn giải quyết nó. Người luôn vui mừng cho những thành công của bạn chứ không phải là những kẻ ghen tị chỉ vì bạn hơn họ điều gì đó. Người sẽ cùng làm những điều bạn thích, thậm chí đó là điều điên rồ trong mắt nhiều người. Đó là người khiến bạn luôn là chính mình, không bao giờ phải che đậy con người thật của bạn khi ở cạnh họ. Có được những người bạn thật sự chính là điều tôi cảm thấy may mắn của tuổi 20.
Tuổi 20 cho tôi biết gia đình quan trọng với tôi đến mức nào. Chỉ khi bạn trải qua cái cảm giác người thân của bạn chịu tổn thương mà bạn chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì cho họ bạn mới biết rằng mình vô dụng đến mức nào và họ quan trọng với bạn ra sao. Tôi trân trọng hơn những giây phút ở cùng gia đình, dành nhiều thời gian cho gia đình hơn thay vì những sở thích cá nhân. Siêng vào bếp để nấu ăn hơn vì muốn mang đến những bữa cơm gia đình thật ấm áp, vui vẻ. Tôi hiểu rằng, mỗi thành viên trong một gia đình vẫn có những tính cách, suy nghĩ riêng, chúng có thể mâu thuẫn với các thành viên còn lại, nhưng chỉ cần thật sự có tình yêu thương thì việc chấp nhận những tính cách cá biệt ấy không có gì là khó khăn cả. Ở tuổi 20, tôi biết tôi có thể đánh mất nhiều thứ, thay đổi sở thích của bản thân nhưng gia đình là điều duy nhất tôi không muốn đánh đổi.
Tuổi 20 giúp tôi trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động. Tôi đã nghĩ nhiều hơn về tương lai của mình, đưa ra nhiều hướng đi hơn cho bản thân. Dám thử sức mình vào những lĩnh vực mới. Đối đầu với những nỗi sợ mà trước giờ tôi luôn trốn tránh. Và tôi chợt phát hiện chúng chẳng có gì là đáng sợ cả, chỉ là do tôi nghĩ rằng mình quá sợ mà thôi.
Tuổi 20 đã mang đến cho tôi những trải nghiệm mới, cho tôi những vấp ngã để tôi trưởng thành hơn, cho tôi những niềm vui và hạnh phúc mà tôi không thể quên, cho tôi hiểu thêm nhiều điều giá trị. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, cuộc gặp gỡ nào cũng luôn hẹn sẵn một thời khắc li biệt. Tuổi 20 đến thì cũng sẽ đi, chỉ để lại những kỉ niệm không thể xóa nhòa theo thời gian. Cám ơn và tạm biệt nhé TUỔI HAI MƯƠI!
– Sarah –
Nguồn: Tản Văn Cuộc Sống