Nếu phải hy sinh vì ai đó, chỉ nên hy sinh vì hai người: người sinh ra bạn, và người bạn sinh ra
Các bậc phụ huynh luôn luôn là người hy sinh để đem lại những gì tốt đẹp nhất cho con của họ. Chỉ những lúc bị đau bạn mới phát hiện gia đình mình là nơi an toàn nhất, vững chắc nhất, và bố mẹ, mới là những người vĩnh viễn sẽ không tổn thương, phản bội bạn.
Bạn có công nhận với tôi rằng, lúc bạn hạnh phúc và đắm chìm trong cảm giác có người yêu ấy mà, bạn không hề nghĩ đến bố mẹ? Có công nhận với tôi rằng, khi dành tiền mua đồ cho một nửa của mình và khi có được món đồ đôi của hai người ấy mà, bạn chẳng nghĩ đến bố mẹ mình, đúng không? Thế rồi, khi đau ốm, khi thất bại, khi cả thế giới quay lưng, khi yêu thương tan thành bọt bóng, khi không còn một mối bận tâm và điểm tựa nào nữa, người bạn nghĩ đến đầu tiên là ai? nơi bạn muốn đến nhất là nơi nào?
Với tôi, chỉ có thể là nhà và bố mẹ. Nhà tôi nghèo, một căn nhà cấp 4 hoang tàn, bao nhiêu năm nay, bố mẹ vẫn sống trong căn nhà ấy. Mùa đông thì rét cắt da cắt thịt, mùa hè thì nóng như đổ lửa trên đầu. Bạn sẽ thấy buồn cười khi tôi nói rằng có những khi mẹ với bố ăn cơm với nước mắm thế nhưng khi tôi về chưa bao giờ mâm cơm thiếu thịnh soạn. Hình như bố mẹ vẫn nghĩ tôi ở ngoài này thiếu ăn lắm, muốn bù đắp tất cả những thiếu thốn cho tôi…Đó là nơi dù tôi có đi xa bao nhiêu, đi với ai, quyết định mọi thứ thế nào, chưa bao giờ bố mẹ phản đối.
Ngày tôi kể cho bố mẹ về người tôi nghĩ sẽ đi cùng tôi đến cùng trời cuối đất, bố mẹ buồn vì nhà hai đứa xa nhau. Chỉ vì lý do ấy thôi chứ không phải là vì nhà nó giàu không, thu nhập của nó bao nhiêu, có nhà xe đàng hoàng rồi chứ? Và tôi như cảm thương chính hai con người ấy vì khi tôi nói bố anh ấy mất rồi, ánh mắt bố như dịu lại, nỗi lòng mẹ như nặng thêm. Kể từ đó, bố mẹ dấu hết nỗi niềm, cho tôi an yên với quyết định của mình.
Thế rồi, tôi và anh buông tay, tôi đau khổ và vật vã, không một lời trách cứ anh ra sao, tôi thế nào, bố mẹ cùng tôi vượt qua tao đoạn đó. Sau này khi biết anh về với người yêu cũ, mẹ tôi chỉ khuyên tôi rằng, mây của trời hãy để gió cuốn đi, bố tôi chỉ nói, đàn ông mà…
Hôm nay, thằng bạn tôi nhắn với tôi rằng, mở lòng đi. Tôi đáp, giờ chỉ có hai thứ cho tôi làm được điều đó, là gia đình và công việc. Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho mẹ. Mẹ ơi! Sau này có công việc ổn định rồi, con yêu ai cũng được phải không mẹ?
_Nguyễn An Nhiên_
Nguồn: Những tản văn hay về Tình yêu và Cuộc sống