CHIẾN THẮNG SỐT TÊ LIỆT

Chào các bạn,
Đây là lần thứ hai mình kể lại chuyện này trước đám đông. Lần thứ nhất cách đây 8 năm, khi mình kể tại Rotary Club của Washtingon DC, nhân dịp the Club nói về đóng góp thường trực của Rotary Club vào “dự án xóa bỏ sốt tê liệt khỏi mặt đất” của World Health Organization (WHO).
Sở dĩ mình chẳng bao giờ nói về chuyện này, vì mình hầu như quên bẵng đi chuyện này, xem như là một chuyện rất nhỏ, chẳng có gì đáng nhớ. Nhưng những năm gần đây, nhớ lại, và mình từ từ nhận thấy nó là một sự kiện rất lớn trong đời mình. Và mình đã chiến thắng, dù mình chẳng thực sự biết tại sao mình chiến thắng. Và nếu mình đã không chiến thắng thì có lẽ là cuộc đời mình đã đi một đường hoàn toàn khác biệt.
Đó là mùa hè năm mình 15 tuổi, giữa lớp đệ tứ (lớp 8) và đệ tam (lớp 9). Đầu mùa nghỉ hè, mình bị cảm, uống aspirin, và nằm liền tù tì 3 ngày, khi tỉnh khi mê, khi thức dậy uống thuốc… Mình xem như là mình cảm cúm bình thường như mọi khi, dù là lúc đó mình có nhận thấy lần ngày mình có vẻ như bị “mê” nhiều hơn những lần cảm cúm khác. Ngày nay thì mình biết, cảm giác “mê” lúc đó là cảm giác khi bị sốt cao độ, mê sảng. Mình là con trưởng, mấy đứa em thì chẳng biết gì, mẹ mình lúc đó đang bận rộn mua bán hàng PX Mỹ hàng ngày để nuôi cả nhà, chẳng ai hơi đâu mà quan tâm đến mình bị bệnh.
Ba ngày sau mình tỉnh dậy, thấy người rất tỉnh táo, đứng dậy đi vào restroom. Restroom có một bậc cấp cao trước cửa. Mình bước lên và tự nhiên cảm thấy hụt chân chới với. Mình nghĩ rằng có lẽ do nằm mấy ngày nên tê chân, dù rằng mình cũng thấy hơi lạ là chân không cảm thấy tê.
Lúc đi ra bước xuống bậc cấp mình lại bị hụt chân lần nữa. Lạ quá, mình biết là chân mình không bị tê. Vì thế, mình quay lại, bước lên. Lại bị hụt chân. Mình thử lại, lên xuống mấy lần, lần nào cũng thế, chân phải hình như mất hết sức, không đủ sức để đứng vững dưới sức nặng của thân thể. Lúc đó, mình biết ngay là mình vừa bị bệnh sốt tê liệt. Mình vội vàng lên nhà trên, nói cho mẹ mình biết là mình đã bị sốt tê liệt và bây giờ chân phải đã bắt đầu mất sức.

sốt tê liệt
Mẹ mình hối hả cho ba mình biết. Ba mình lúc đó là thiếu úy quân đội thì phải, nhưng trước kia có làm y tá quân y, nên ba mình chích cho mình thường xuyên nước mà ba gọi là B-douze, bây giờ thì mình nghĩ đó là vitamin B12, theo lời ba lúc đó là làm cho tốt xương.
Và mẹ mình dẫn mình đi bác sĩ lung tung. Đương nhiên là các bác sĩ này chỉ làm cái việc cho mình ngồi trên giường, rồi lấy cái búa tam giác bằng nhựa gõ vào đầu gối thử xem chân mình có phản ứng gì không, rồi đi về. Mình quên mất là chân mình có phản ứng gì không, nhưng hình như là chẳng có phản ứng gì. Mình cũng không nhớ là các quý vị bác sĩ có cho thuốc gì không, hình như là có vài loại bổ xương bổ gân gì đó.
Nhưng chỉ trong một hai tuần, là chân phải mình hoàn toàn mất sức, khi đi thì tay phải phải chống vào đầu gối chân phải để đi…
Về sau này nghe mẹ mình kể lại thì mẹ mình lúc đó rất chới với, lo sợ và hụt hẩng, vì ai lại không hiểu kết quả của sốt tê liệt. Và mình là con trai trưởng và là con cưng của ba mẹ… Mẹ mình cầu nguyện liên lỉ.
Mình thì thỉnh thoảng cũng nghĩ đến viễn ảnh là chân mình sẽ teo lại từ từ, và mình không muốn thấy viễn cãnh đó đến. Lúc đó chân đã mất hết sức, nhưng chưa teo. Nhưng lúc đó mình không cảm thấy sợ, mà bận rộn suy tính chuyện khác. Mình lý luận trong đầu: Chân của mình đã mất hết sức và mình không điều khiển nó được nữa, nhưng nếu mình bắt nó phải hoạt động thì nó không thể teo được, vì cơ bắp mà phải làm việc thì nó sẽ tiếp tục khỏe mạnh dù là hệ thần kinh của mình có điều khiển nó được hay không…
Thế là mình tối ngày tìm cách ra trước nhà chơi đủ mọi trò chơi liên hệ đến “chạy” với đám bạn hàng xóm, cũng đều đang nghĩ hè như mình. Đương nhiên là mình đi hay chạy gì thì cũng phải chống tay phải lên đầu gối, cà khẹo, và không nhanh như bình thường được… Đám bạn trong xóm có tên mới cho mình ngay tức thì: “Hoành què”…
Công việc bận rộn của mình hàng ngày là cứ rủ hàng xóm chơi các môn có chạy trong đó—tạt lon, bóng đá, trốn tìm, chơi u… Mấy đứa hàng xóm cũng tốt bụng, luôn tìm cách chậm lại một chút cho mình, mà khi mình chạy thì luôn cổ vũ mình…
Mình có lẽ chẳng có thời gian để lo sợ. Nhưng mình cũng nhận ra là chân mình vẫn nằm ở trạng thái hoàn toàn không có sức lực, và chẳng thấy có tiến bộ gì cả.
Dù vậy mình vẫn có ưu tiên rất rõ trong đầu lúc đó: Phục hồi sức lực là chuyện sau; chuyện cấp kỳ là phải hoạt động chân thường xuyên để các bắp thịt không bị chết và teo lại vì thiếu hoạt động.
Mình chẳng nhớ là mình có cầu nguyện lúc đó hay không. Có lẽ là không. Nếu có thì chắc chỉ thoáng qua một hai lần, vì mình chẳng nhớ gì về cầu nguyện cả. Cầu nguyện có lẽ là phương thuốc cuối cùng mà một cậu bé 15 có thể nghĩ đến, sau khi danh sách mọi y sĩ đông tây đã được tận dụng triệt để!
Các bác sĩ thì rất chán. Chẳng vị nào thời đó có được một chữ tư vấn là mình nên làm gì cả. Mọi suy nghĩ mình có lúc đó thuần túy tự mình nghĩ ra, chẳng biết có căn bản y khoa gì không, và cho đến ngày nay mình cũng không buồn kiểm tra lại.
Mẹ mình bắt đầu chán bác sĩ, và theo người ta chỉ đường, đưa mình lên Ông Tạ ở Chợ Ông Tạ (ngày nay là chợ Phạm Văn Hai, trên quãng đường mà Ngọc Vũ vừa tổ chức ĐCN Offline ở Sài Gòn, cuối tháng 7/2012). Ông Tạ này nổi tiếng đến nỗi Chợ Ông Tạ lấy tên của ông đặt tên chợ. Vậy là từ đó mình uống thuốc bắc (đương nhiên là rất đắng và khó nuốt), được ba mình tiếp tục chích B12, và hoạt động chân hàng ngày qua các môn chơi…
Rồi một ngày nào đó, khoảng hai tháng sau khi mình bắt đầu bị bệnh, có lẽ khoảng 3 tuần nữa thì vào niên khóa mới, mình có cảm tưởng là chân bị liệt (chân phải) của mình đã có được một chút sức lực. Đó là chỉ cảm giác rất khẻ mà thôi, vì chân vẫn chưa làm được gì cả.
Mình báo cho mẹ mình: Con nghĩ là chân con bắt đầu có sức trở lại. Chỉ là một cảm giác thôi. Nhưng rất rõ. Có lẽ là con đang hồi phục.
Đương nhiên là mẹ mình rất vui, nhưng đương nhiên là cả mình và mẹ đều không thể chắc chắn gì lúc đó cả.
Ngày hôm sau và những ngày sau đó, cảm giác có sức đó mỗi ngày mỗi mạnh. Hình như việc đầu tiên mình làm được là nhúc nhích các ngón chân. Rồi rất nhanh, mỗi ngày cơ chân của mình mạnh thêm một chút…
Trong vòng ba tuần sau, đến ngày nhập học niên khóa mới, là mình có thể đi thẳng mà không cần phải chống tay vào đầu gối, dù rằng chạy thì chưa được, và lên cầu thang thì vẫn phải vịn vào thành cầu thang.
Lúc vào lớp mới, mình kể cho các bạn nghe mình vừa thoát khỏi sốt tê liệt, chẳng đứa nào tin cả, ai cũng nói mình nói xạo (ngoại trừ một đứa cùng xóm). Vì thế mình cũng chán kể… cho đến bây giờ.
Đến mấy tháng sau đó, dù mình đã có thể chạy nhè nhẹ trở lại, nhưng chân phải yếu thấy rõ, không đá bóng tốt như bình thường. Hình như là phải hai năm sau đó chân phải mình mới hoàn toàn bình thường trở lại, tức là mạnh hơn chân trái, như trước kia.
Rốt cuộc, mình chẳng biết nhờ các bác sĩ, nhờ B12 của ba mình, nhờ Ông Tạ, nhờ mẹ mình cầu nguyện, nhờ đó là một loại sốt tê liệt chỉ thuộc hàng đai trắng, hay nhờ mình quyết tâm hoạt động, hay nhờ tất cả mọi thứ kể trên mà mình hồi phục…
Và mình quên bẵng luôn chuyện này, chỉ nhớ lại để kể 8 năm trước tại Rotary Club, và bây giờ kể lại cho các bạn.
Và ngày nay thì mình nhìn lại chuyện này như là một ân huệ lớn từ Trời.
Chúc các bạn một ngày khỏe mạnh.
Mến,
Hoành
© copyright 2012
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use

Trả lời

Contact Me on Zalo
Gọi ngay