Tiếng vỗ tay của một bàn tay – Triết lý của sự tĩnh lặng nội tâm
Tiếng vỗ tay của một bàn tay. Tiếng vỗ chỉ là tiếng vỗ. Nó chỉ tồn tại trong giây lát. Nên đừng cố gắng giữ lại làm gì. Cũng đừng mất công tìm kiếm, bàn luận gì nhiều. Bạn còn tìm cầu là tâm trí bạn còn lộn xộn. Mà còn lộn xộn, còn lăng xăng thì làm sao bước vào được cửa thiền.
Một đệ tử được cho một công án về tiếng vỗ tay của một bàn tay. Anh ta nghe tiếng gió luồn qua rặng thông, và anh ta nghĩ, “Có lẽ đây là âm thanh của tiếng vỗ tay của một bàn tay.” Anh ta chạy xô tới để trao cho thầy câu trả lời, nhưng trước khi anh ta thậm chí mở mồm ra, anh ta đã bị đánh. Anh ta nói, “Thế này thì quá thể! Tôi đã nói cái gì đâu.”
Thầy nói, “Không thành vấn đề ông đã nói cái gì hay không nói – ông sẽ nói cái gì đó.”
Học sinh nói, “Nhưng ít nhất thầy phải nghe nó trước hết đã chứ…”
Thầy nói, “Không thành vấn đề, bất kì cái gì ông nói cũng đều sai cả. Về và suy tư đi!”
Khi đệ tử trở nên quen, họ không chạy xô tới thầy với câu trả lời. Họ biết không có câu trả lời. Biết rằng không có câu trả lời, tâm trí từ bỏ. Và toàn thể chiến lược này là rất tinh tế, để gạt tâm trí sang bên; mệt mỏi, cạn kiệt, nó không còn ham muốn vận hành thêm nữa.
Khoảnh khắc bạn gạt tâm trí sang bên, bạn đã đi vào trong thế giới của thiền. Nó không liên quan gì tới công án, nhưng công án giúp làm mệt mỏi tâm trí.
Osho