Con gái ơi! đừng khép lòng, đừng đóng cửa tâm hồn mình nữa
Là con gái, em hãy tự hào mình là nửa kia của cả vũ trụ. Thiếu em, vũ trụ chỉ còn logic, sự bất biến khô khan, chiến tranh, phân tích, huỷ diệt, sự tính toán, bóc tách, phân định rõ ràng…
Là con gái, em, chính em, là đại diện của Tình Yêu. Mọi thứ từ em, từ cơ thể, nước mắt, giọng hát, tiếng cười, sự hờn dỗi, cả tin, ngây thơ, đau khổ, nhớ nhung, hi sinh, ghen tuông, giận dữ.. đều là cách em thể hiện.
TÌNH YÊU
Từ bé chẳng ai dạy, em đã luôn tìm kiếm tình yêu và sự gắn kết với mọi thứ quanh mình. Em thích vỗ về búp bê, thích ngắm hoa, bắt bướm, em đau khổ khi thấy ai đó bị tổn thương, mừng vui trước những bản nhạc hay, những câu chuyện đẹp.. Em không cần phải lý giải tại sao. Em hồn nhiên khóc, hồn nhiên buồn, hồn nhiên yêu, hồn nhiên ghét..
Lớn dần lên, thế giới ganh đua chạy theo vật chất và những thứ “đo đếm được” muốn em phải logic, phải lý giải được theo ngôn ngữ khoa học, đo lường. Mọi thứ từ tình yêu tới nỗi sợ hãi, từ niềm vui tới nỗi buồn. Em càng lý giải, càng thấy không logic. Em học sống và làm việc theo logic.
Em bắt đầu gạt bỏ đi những nỗi sợ vu vơ của mình, sự rộn ràng hay đau thắt của trái tim không còn làm em bận tâm, mỗi khi muốn khóc, em nuốt lệ vào trong và bảo mình hãy cứng rắn lên, hãy nhìn mọi thứ theo logic, khi em yêu ai đó, em dùng lý trí để tính toán bài toán tương lai, kệ cho trái tim và cơ thể em đang thổn thức.
Những người đàn ông và đàn bà quanh em bảo em hãy tỉnh táo lên, hãy dùng lý trí, hãy đừng có nay giận mai hờn hết sức vớ vẩn trẻ con, hãy thôi đừng khóc cười với thượng vàng hạ cám quanh mình, hãy nhìn thẳng, hãy tập trung, hãy biết mình muốn gì. Và em cố gắng gạt đi mọi cảm xúc lẫn lộn, sáng nắng chiều mưa của mình, em tập phân tích, em tập lờ đi những thứ “không liên quan”.. đang trỗi dậy trong trái tim mình.
Là con gái. Em ngày càng thành công trong công việc. Em ngày càng dễ hiểu, dễ giao tiếp, dễ trao đổi với những người xung quanh. Em nắm bắt vấn đề rất nhanh gọn và sắc bén. Ai cũng nói em thông minh, tỉnh táo, sắc sảo, rõ ràng, có lập trường, luận điểm tốt..
Đã lâu rồi em không còn khóc được nữa. Khi cô đơn, tủi thân.. vì những lý do cỏn con.. em tự bảo mình hãy logic lên đâu có gì để buồn. Em cũng không thể nũng nịu hay hờn dỗi ai được, logic mà nói mọi việc đều có thể giải quyết được, làm sao phải đong đưa.
Logic và “vật chất hoá” đã trở thành tinh thần, khối óc và cơ thể em.
Trước một bông hoa đẹp, em không còn vỗ tay ríu rít được nữa, em thấy điều đó thật sến súa. Trước một câu nói gây chạnh lòng, sắc mặt em không thay đổi, nó cứng đơ và sắt thép. Trước một nỗi tổn thương, em thấy cơ thể mình cứng đanh lại, nước mắt lặn vào trong, em không cho phép mình biểu lộ sự yếu đuối.
Là con gái
Em không cho phép mình dựa vào ai
Em không cho phép mình sống theo cảm xúc
Em không cho phép mình được buồn, được tủi thân, được khó hiểu
Em không cho phép mình được đón nhận bất cứ thứ gì phi logic.
Em biết không. Cùng với trái tim đang được hàng rào logic bảo vệ, là cơ thể em đang rắn lại mỗi ngày, là tâm hồn em đang khô cạn, là gương mặt em ngày một tối sầm. Em nhìn mặt trăng kìa, lặn đi mỗi buổi sớm mai, và sáng dịu nhẹ về đêm. Không giữ “lập trường” như Mặt Trời, Mặt Trăng thay đổi từng ngày, khi khuyết khi đầy, nhẹ nhàng thế, mà điều khiển mọi sự thay đổi trên trái đất, từ mùa màng, triều cường, .. đến trường năng lượng. Không phải tự nhiên mà người đàn bà được ví như mặt trăng, và không phải tự nhiên mà chu kỳ kinh nguyệt của người đàn bà trùng khớp với chu kỳ của mặt trăng…, chẳng phải chúng ta đại diện cho sự thiên biến vạn hoá của vạn vật, của sự sống?
Mỗi ngày em là một người con gái khác, thậm chí mỗi giờ trong ngày, em là một người con gái khác. Sự thay đổi thất thường này vừa làm nên sự bí ẩn quyến rũ của em, vừa làm cho em đáng sợ với những kẻ không hiểu được điều này. Thay vì căm ghét sự khó hiểu của chính mình, em hãy ôm ấp và thoả thích với sự thất thường đó. “Sáng nắng chiều mưa giữa trưa bão tố”.. là câu nói vui ám chỉ cảm xúc của đàn bà. Em có biết, không hẹn mà gặp, trong mọi áng văn thơ từ phương Tây đến phương Đông, người ta đều gọi thiên nhiên khi vỗ về khi nổi giận là Mẹ, gọi đại dương khi phẳng lặng khi sóng dữ là “nàng”, và phụ nữ luôn được xem như thời tiết. Mọi cơn bão đều được mang tên của phụ nữ, từ em Katrina xinh đẹp đến nàng El Nino 😀
Cũng như vậy, người ta yêu sự hồn nhiên và bí ẩn của em, người ta cũng sợ và bỏ chạy trước sự khó lường và thất thường của em. Người ta mất cả đời để đi tìm câu trả lời, để học yêu, để học sống. Người đàn ông khi biết mình là ai, sẽ mỉm cười ngắm nhìn người đàn bà muôn hình vạn trạng của mình, yêu thương cô ấy đúng nghĩa, mà không lung lạc bản lĩnh đàn ông, và không cố biến cô ấy thành “đơn giản và dễ hiểu” giống mình.
Là con gái, Em, đừng khép lòng, đừng đóng cửa tâm hồn mình, đừng lờ đi trí khôn trực giác và sự phong phú cảm xúc sẵn có trong em. Khi em lắng nghe cảm xúc, buông mình cho tiếng gọi của trực giác, em sẽ thấy em làm nên điều kỳ diệu mà không logic và lý trí nào làm được. Khi em cho phép mình cảm nhận, hít thở và ban phát tình yêu cho cây cỏ, cho con người, cho sở thích đam mê.. mà không còn tính toán .. em sẽ thấy cuộc đời quanh em nở hoa, mọi người xung quanh em bừng sáng. Cả thế giới và vũ trụ này cần em, cần sự sống mãnh liệt và những hỉ nộ ái ố tuôn trào từ em.
Lão Tử trong Đạo Đức Kinh có dạy người biết cách sống ở đời như sau: “Tri kỳ hùng, Thủ kỳ thư” tức là biết Trống, giữ Mái, có cái đầu lý trí của đàn ông nhưng hành sự mềm mại uyển chuyển như đàn bà.
“Người ta sinh ra thì mềm yếu mà khi chết thì cứng lại. Thảo mộc sinh ra thì mềm dịu mà khi chết đi thì lại khô cứng. Cho nên cứng rắn, cáu giận là biểu hiện của chết, mềm yếu, khiêm nhường là dấu hiệu của sống. Binh mạnh thì không thắng, cây cứng thì lại bị chặt. Cứng mạnh thì phải ở dưới, mềm yếu lại được ở trên.
Vật cực mềm mà lại thắng được vật cực cứng [nước chảy đá mòn]. Nước là vật cực mềm, nó luôn tìm chỗ thấp mà tới [khiêm nhường], ngày đêm chảy không ngừng, bốc lên thì thành mưa, chảy xuống thì thành sông rạch, thấm vào lòng đất để nuôi vạn vật. Nó không ngừng biến đổi, lại sinh ra mọi loài. Nó không tranh với ai, lựa chỗ thấp mà tới, gặp cái gì cản thì nó uốn khúc mà tránh đi, cho nên đâu nó cũng tới được. Đạo cũng ví như nước vậy.”
Facebook: Ly Phan (@phanyly )