Trà duyên, trong trà thấy duyên, trong duyên có trà
Trà!.. Nàng thường thích uống trà bằng chén thủy tinh.
Lung linh và miên viễn. Xa xôi nhưng rất chân thực. Nhìn là thấy. Thấy bao giờ màu nước đổi, thấy khói bay. Thấy sương đọng trên miệng chén. Nhìn vậy mà thấy được nhiệt độ của nước. Độ ngon của trà. Cái tinh khiết của những búp trà đang e ấp hé nở.
Bên chén trà bình lặng. Chỉ một mình nàng một góc. Thảnh thơi chờ nước sôi. Bình lặng trong tâm tưởng.
Trước kia nàng hay loay hoay với những giấc mơ mệt nhoài. Không tìm thấy lối thoát. Và cũng không tình nguyện thoát.
Nàng bám víu chấp chới vào bao thứ, bao đời, bao kiếp. Để khổ đau vô mình dắt lối mà không tìm được lối ra. Nàng luôn thẩn thơ và đau khổ với chính người và chính mình.
Nàng hay ngồi tự nghĩ xa xăm vì sao mình được sinh ra? Vì sao mình sẽ chết đi. Vì sao những con người xung quanh mình lại hành động như vậy? Vì sao nàng đau khổ? Vì sao nàng hạnh phúc?
Có muôn ngàn câu hỏi. Nhưng chẳng thể có câu trả lời thấu triệt. Con người vẫn hay vậy. Đặt câu hỏi rồi loanh quanh với những thứ vô thường. Lâu lâu mới nhớ ra. Phần nhiều là quên mất.
Đặc biệt, càng hạnh phúc càng quên. Hết hạnh phúc lại bận đi tìm hạnh phúc. Chưa bao giờ nàng dừng lại mà suy nghĩ cho thấu đáo những câu hỏi vẩn vơ của mình.
Đến một ngày sự thật dần hé lộ. Nàng dần nhận ra cuộc sống chân thực, rất chân thực.
Thì ra cuộc sống vốn vậy. Chỉ là khả năng con người nhìn được đến đâu. Thấu được những gì.
Vạn vật, có đến ắt có đi. Có thành ắt có hoại. Càng cố chấp vốn chỉ càng đau lòng.
Nàng bình thản uống hết bình trà. Nhàn nhã thưởng hương thưởng sắc. Thế sự vốn rất ưu đãi con người. Chỉ là con người có đủ tĩnh lặng để nhận ra món quà dành cho mình hay không mà thôi.
Vẫn là câu bất cầu bất khổ. Hạnh phúc tại tâm. Chẳng nên đa đoan suy tính làm gì.
Trời có lẽ trời. Người có lý người. Vạn vật đều có phận duyên của vạn vật. Kể cả chính mình.
Chỉ là một hạt bụi trong trời đất. Sao còn phải toan tính ngược xuôi!
Chay Mộc